Góc nhìn

Cái tivi “nhạt màu”

Tối ngày 3/1, lúc khoảng 7g30 tối, mình có việc phải đi ra ngoài, cùng khung giờ này, trận đấu cuối vòng bảng AFF CUP 2022 của Việt Nam đang diễn ra. Dĩ nhiên, là mình không quên nhìn ké vô mấy cái màn hình tivi ở những quán nhậu dọc đường để hóng tỉ số trận đấu Việt Nam gặp Myanmar. Mỗi quán thường có 2 màn hình chiếu hoặc 2 cái tivi, nhưng khá lạ là lúc nào cũng có 1 cái như màn hình trắng đen hồi xưa, còn cái còn lại màu rất tươi, rất sinh động.

Thoạt đầu, mình còn nghĩ không lẽ máy chiếu hay tivi của một loạt quán bị hư chung một lúc, thế nhưng phải mất đến gần 5 phút suy nghĩ, mình mới nhớ trận Malaysia và Singapore đá cùng giờ với trận Việt Nam, và cái tivi “hơi ít màu” đó chính là màu của mặt cỏ sân Mỹ Đình.

Trùng hợp vậy đó, nhưng cũng chính nhờ hai trận đấu ở lượt cuối bảng B AFF CUP 2022 mà chúng ta mới thấy được sự tương phản rõ rệt đến vậy. Có quá nhiều bài báo và các trang mạng xã hội đã lên tiếng chê bai mặt sân Mỹ Đình nên mình không muốn nhắc lại, vấn đề mình muốn nhắc đến ở đây là nếu ở một mặt sân tốt hơn thì trải nghiệm của khán giả, chất lượng trận đấu và sự hưng phấn của các cầu thủ sẽ như thế nào.

Rõ ràng là một trận banh được trực tiếp với chất lượng hình ảnh sắc nét, sống động (màu xanh mặt cỏ quyết định chất lượng đến 80%) sẽ luôn luôn làm khán giả hài lòng, cuốn hút người xem trong từng pha tranh chấp, từng góc máy, khán giả sẽ không dám rời mắt khỏi màn hình vì sợ bỏ lỡ một pha bóng đẹp, một tình huống tấn công hấp dẫn. Xem những trận đấu như vậy làm tinh thần bạn hưng phấn hơn, endorphin tiết ra nhiều hơn, khiến chúng ta vui vẻ, hạnh phúc hơn.

Mat co san My Dinh qua xau
Mặt cỏ sân vận động Mỹ Đình trên tivi cứ như đang xem đá banh ở thập niên 70, 80 (Ảnh: Dân Trí).

Còn với các cầu thủ, nếu đôi chân của họ tiếp xúc trực tiếp với một mặt sân xanh mướt,  khi từng ngọn cỏ đều tươi tốt, được cắt tỉa đều, mịn, đủ tiêu chuẩn. Họ sẽ có thể tự tin thể hiện hết những kĩ năng tuyệt vời với cảm hứng chơi bóng ở đẳng cấp cao nhứt mà không sợ chấn thương hay yếu tố ngoài ý muốn tác động đến lối chơi, dĩ nhiên trận đấu lúc đó sẽ không thiếu những pha qua người đẹp mắt, các cú dốc bóng tốc độ, những màn phối hợp đẹp như tranh vẽ. Và người được hưởng lợi nhiều nhất chính là khán giả, người đã trực tiếp bỏ tiền ra để xem các cầu thủ thi đấu.

Ngược lại, với một mặt sân xấu xí, khô cứng, sẽ chẳng có quá nhiều thử để phân tích, một trận banh buồn tẻ, tốc độ trung bình, chất lượng chuyên môn thấp, không khí tẻ nhạt, hiệu ứng hình ảnh, truyền thông xấu.

Sẽ còn rất nhiều chuyện để nói về sân Mỹ Đình, nhưng chuyện cái tivi “nhạt màu” và hai trận đấu cùng giờ dẫu vô tình nhưng hữu ý khiến chúng ta phải suy ngẫm nhiều.

Xin mượn một bình luận mà mình đã đọc được trên Facebook sau trận đấu giữa Indonesia và Thái Lan trên sân vận động Gelora Bung Karno để kết thúc bài viết này: “Coi Indo đá với Thái Lan mà cứ tưởng đang coi World Cup ở Qatar hồi mấy tuần trước, nhìn cái sân đẹp thấy mê luôn!”

Phong Tâm

Thích đá banh, thích làm thủ môn, yêu thích Manchester United.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *